Lạnh Dòng Tâm Sâu
Thanh Phạm & Hoàng Châu
Sao em lại thả mây ngàn
về phương trời cũ hoang tàn lãng quên.
Nỡ nào yêu dấu gọi tên
nhắc loài hoa dại bên miền ấu thơ
Một lần ngước vội sau mưa
nhìn nhau vời vợi buồn chưa ngỏ lời.
Tưởng chừng mắt đắm vay môi.
Đuối hương phấn rải ngày trôi bồng bềnh.
Giờ chim mỏi cánh cuối ghềnh
Chở hoa về ủ trong thinh không chiều.
Nhầm hoài chẳng được bao nhiêu
hương xưa vướng động trong hiu hắt lòng.
Rồi em bỏ mặc tôi trông
lành như suối chảy, lạnh dòng tâm sâu.
Với tay níu lấy mây ngàn
gởi phương trời cũ dặm ngàn nhớ thương
Anh xa từ độ lãng quên
một loài hoa dại bên thềm ấu thơ.
Một lần chờ đợi ươm lời
nhìn nhau vời vợi em buồn mắt trông.
Sao anh ngại chỉ một lần
lời yêu không nói trách ai phụ tình.
Bây giờ mỏi cánh chim bay
hoa kia héo nhụy tàn phai mất rồi.
Em đành bỏ mặc anh trông
Tim em khép chặt, lạnh dòng tâm sâu.